Chiều lãng đãng sương, trên những con dốc thoai thoải, tôi cứ chầm chậm bước không màng tới thời gian và cũng chẳng cần biết con dốc này sẽ đưa mình đến đâu. Thật khó tìm được những giây phút thanh thản đến vậy…

Cà phê Dalat night

Cũng thời gian này, mới hôm qua thôi, tôi còn tất bật ngược xuôi cùng tiếng còi xe, tiếng máy, tiếng nhạc … giữa những làn khói xe bụi bặm, giờ thì lại yên tĩnh đến vậy. Cái yên tĩnh của Đà Lạt không làm người ta buồn mà đem đến một cảm giác nhẹ nhàng, mơ hồ … Và tôi phát hiện ra Dalat Night cafe giữa làn sương mờ ảo như thế.

Nằm trên một con dốc nhỏ, Dalat night thoạt nhìn cứ như chơi vơi, lơ lửng… cảnh tưởng đó khiến tôi không thể không bước vào …

Cà phê Dalat night

Có người bảo đi du lịch một mình chắc là buồn lắm nhất là lại chọn Đà Lạt. Tôi thì lại không thấy thế, du lịch một mình có cái thú của nó. Tôi có thể lang thang đâu tùy thích, không chương trình, không kế hoạch, cứ đi thế thôi, hay đơn giản nhất là có thể đốt một điếu thuốc mà không phiền đến ai ….. Chọn một góc ngồi cạnh cửa sổ, quả thật lúc này tôi đang rất thèm một ngụm cà phê đặc sệt, không đường. Cái không gian ngập tràn màu tím của Dalat night mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu, nhấp ngụm cà phê nóng, rít một hơi thuốc, tôi tận hưởng một góc nhìn khác về Đà Lạt để rồi bất chợt tôi ngộ ra chữ “An” trong bài thơ mà tôi đã từng đọc ở đâu đấy

“Nẻo trăng lên,cõi trăng về
An nhiên như thể chưa hề long đong”
(Nguyễn Liên Châu)

Nếu như cái may mắn đầu tiên là phát hiện ra quán nằm ở nơi chơi vơi, lơ lửng thì cái may mắn thứ hai nằm ở …trên trời. Sau tấm kiếng, phía xa là cầu vồng.

Không phải hiện tượng hiếm, cũng chẳng rực rỡ lung linh nhưng không hiểu sao tôi thất nó rất đẹp, đẹp hơn hết thẩy cầu vồng ở những nơi tôi từng đi qua. Đà Lạt là thế, nơi này mọi thứ cứ lơ lơ, lủng lửng, mờ mờ, ảo ảo… thế nên cầu vồng sao khác được và chính thế đã tạo nên một Đà Lạt rất riêng, một vẻ đẹp không thể lẫn vào đâu. Chiều nay đã có một Đà Lạt như thế

Cà phê Dalat night

Giữa lúc “lãng mạn’, đầy chất thơ vậy mà chân tôi lại bỗng …”rung”…. Không phải run vì lạnh hay như bạn nghĩ, đơn giản là cái điện thoại trong túi quần đang rung. Chà, sáng nay quên tắt phứt nó đi cho rồi, đành nghe vậy.

Cuộc sống luôn đầy bất ngờ nhỉ? Và may mắn thứ 3 là thằng bạn tôi cũng đang ở đây. Sống và làm việc ở nơi chật chội nhất nước với hơn 7 triệu dân, mà chính xác theo thống kê ngày 01-4-2009 là 7.123.340 người thì khi ra đường việc bạn vô tình gặp lại một người quen, một cô bạn học hay đồng nghiệp cũ … là không dễ, thế mà ngay ở độ cao 1.500m này tôi lại gặp được nó.

Tạm biệt cái lãng mạn lưng chừng trời, tôi phải tới với cái lãng mạn thấp hơn một chút, cao chỉ cỡ 1m, cũng có khói, nhưng không phải khói sương lãng đãng lưng đồi mà khói than lững thững giữa bàn ….

Gọi tính tiền, tôi chợt nghĩ, có khi nào tôi lại có cái may mắn thứ tư khi mà chủ quán thấy tôi “cô độc” mà tội không tính tiền luôn không nhỉ? Biết đâu….? 🙂

Đà Lạt, 20-8-2011
Mr. Smile

Vị trí


3 Comments

YesVietnam · April 2, 2015 at 11:26 am

Hy vọng sớm quay lại được đây

Đăng Nguyễn · October 9, 2015 at 12:50 pm

rất thích quán này, lần nào lên Đà Lạt cũng ghé cả @@

Visa America · February 25, 2016 at 12:50 pm

quán này có ghé vài lần rồi, rất đẹp 🙂

Leave a Reply

Avatar placeholder

Your email address will not be published. Required fields are marked *